Sau khi Infonet đăng bài "Vì sao những hướng dẫn viên du hý tiếng Trung Quốc ở Đà Nẵng rất nhiều đình công?", 1 số chỉ dẫn viên (HDV) du hý tiếng Trung Quốc đang hoạt động trên khu vực đã lên tiếng tố giác việc chủ tour và HDV Trung Quốc lộng hành tại đây!
những chủ tour Trung Quốc hoạt động "chui" ở Đà Nẵng như thế nào?
Do "miếng cơm manh áo", các HDV du lịch tiếng Trung Quốc này đều đề xuất Infonet không nêu tên của họ cũng như doanh nghiệp mà họ đang làm việc.
không những thế, xét thấy thông báo mà các HDV du hý tiếng Trung Quốc này phân phối là rất hệ trọng nên Infonet ghi nhận các nội dung mà họ phân phối nhằm có thêm thông báo cho Sở du lịch và các cơ quan chức năng Đà Nẵng coi xét, xử lý theo chỉ đạo của chủ toạ UBND TP Đà Nẵng Huỳnh Đức Thơ tại cuộc hội thoại sở hữu doanh nghiệp hôm 24/6 vừa mới đây.
Theo những du lịch tiếng Trung Quốc nêu trên, hiện hơn 60% khách Trung Quốc đến Đà Nẵng là do tổ chức Q.Đ. đón. doanh nghiệp này hiện được điều hành bởi ông chủ tour người Trung Quốc tên là Hu Jian.
Dù tổ chức này đón hơn 300.000 khách Trung Quốc vào Việt Nam mỗi năm nhưng chẳng mấy người Việt Nam biết tới nhãn hiệu này; nói cả phía Trung Quốc cũng ko dùng nhãn hiệu này vì bên chậm triển khai người ta dùng một nhãn hiệu khác gọi là YueMei.
"Du khách Trung Quốc tới Đà Nẵng khá đông nhưng họ đã đóng góp được bao nhiêu thuế cho nhà nước? dòng này phải hỏi cơ quan thuế!" – 1 HDV du lịch tiếng Trung Quốc kể.
Và anh cho hay, các tổ chức mang sự nấp bóng của người Trung Quốc đều làm tour theo hình thức trốn thuế, trả nhà cung cấp hoàn toàn bằng tiền mặt và chẳng cần xuất hóa đơn VAT.
Điều này khiến cho những nhà sản xuất dịch vụ tại địa phương như nhà xe, nhà hàng, khách sạn... rất vui vì chẳng cần phải kiếm hóa đơn đầu vào. Nhưng ngược lại, ngân sách TP thì chẳng thu được đồng nào!
ngoài ra, người Trung Quốc còn mượn thương hiệu của những doanh nghiệp du hý nhỏ mới ra đời như S.T., T.L., Q.L., Ha., H.Đ., DV... để núp bóng và quản lý từ phía sau.
phần đông người mở các công ty này đều ít kinh nghiệm buôn bán du hý nên bi giật giây, chỉ kiếm được tiền theo đầu người (2 – 3USD/khách), còn lại mọi thứ khác là do người Trung Quốc quản lý.
Họ lấy HDV người Trung Quốc, đưa khách vào các điểm shopping của người Trung Quốc, tiêu thụ hàng hóa của Trung http://tinhhoa.net/ Quốc, sử dụng xe du hý biển số...Lào (trốn thuế) và rốt cục chiếc tiền cũng về tay người Trung Quốc!
Du khách Trung Quốc tới Đà Nẵng bị chính chủ tour Trung Quốc "chặt chém" ra sao?
"Họ làm cho tour theo kiểu casino, ứng dụng mô hình trong khoảng Thái Lan vào Việt Nam, sẵn sàng bán lỗ cả 100USD/khách để rồi đưa khách vào các điểm shopping khép kín của chính người Trung Quốc lập nên như bán cao su ngẫu nhiên, trầm hương, hạt điều, cà phê, tơ lụa, vàng bạc đá quý...
bây giờ người Trung Quốc đã lập nên hồ hết điểm shopping, riêng bán nệm gối cao su bỗng dưng (thực tế là cao su kém chất lượng từ Trung Quốc đưa sang) đã có đến 5 cửa hàng.
Tại con đường Bình Than sở hữu cửa hàng rất hoành tráng được người Trung Quốc đầu cơ hơn 60 tỷ đồng. Ông chủ cửa hàng Cao su trùng hợp ở tuyến đường Sơn Thủy gần siêu thị Metro cũng đã đầu cơ thêm trung tâm bán lụa tơ tằm tại Hội An có mức chiết khấu khá cao.
phần lớn các siêu thị này đều khiến cho theo kiểu khép kín, bên ngoài lặng ắng, chỉ với xe 45 chỗ đậu đỗ, nhưng bên trong thì rất đông khách Trung Quốc.
không rõ việc người Trung Quốc tạm cư tại những nơi này được quản lý ra sao?" – 1 HDV du lịch tiếng Trung Quốc phản chiếu và đặt thắc mắc.
trong khi chậm tiến độ, một HDV du lịch tiếng Trung Quốc khác cho hay, lúc bán tour, những chủ người Trung Quốc dành chương lớp lang do hai ngày để bán optional tours theo kiểu chặt chém (800-1200 quần chúng. # tệ/người, tính ra hơn 3 triệu VND/ngày tour như tour đi Bà Nà chẳng hạn).
Họ lấy người Trung Quốc khiến HDV để có thể "chặt chém" nhằm thu lại các khoản lỗ do bán tour giá thấp. rộng rãi khách Trung Quốc không mang tiền trả cho các tour bán thêm như thế nên bị đối xử rất tệ.
"Thật ra cách thức làm cho tour này không mang gì lạ và họ cũng đã ứng dụng ở một số nước như Thái Lan. Nhưng như chính người Thái Lan dự báo, vài ba năm nữa thôi, du khách sẽ không còn quay lại nước này dù giá rẻ đến mấy.
Do lẽ, khách Trung Quốc đã dày đạp lên những điểm đến của Thái Lan tới cũ mòn, và chính cách khiến tour kiểu chụp giựt đã làm điểm tới càng phát triển thành xấu xí, chất lượng dịch vụ ngày một kém trong khi những doanh nghiệp thi nhau hạ giá, để rồi lúc HDV ra phi trường đón đoàn thì đã cầm sẵn "con dao", vừa đón khách lên xe là bắt đầu...chém!
Đoàn nào ko tham dự tour option, đoàn nào vào điểm shopping không mua tậu sẽ bị HDV bỏ đói hoặc cắt xén điểm thăm quan để bù lỗ.
Điều này cũng đang được ứng dụng tại Đà Nẵng, khi mà các HDV tiếng tiếng Trung Quốc đi tour giờ ko còn được trả công tác phí, ko còn về công ty nhận tiền típ, vì số tiền ngừng thi côngĐây giờ nằm ở "con dao" mà HDV đang vung múa trên xe.
thiết nghĩ đến một khi Đà Nẵng, Nha Trang hay các điểm tới khác trên cả Việt Nam rồi ra sẽ thành điểm tới xấu xí, lúc nghe tên thì du khách liền lắc đầu ngán ngẩm vì đến đây sẽ bị chặt chém.
Vậy cơ quan chức năng mang nhận ra? Họ có thử leo lên xe của 1 đoàn nào Đó để xem thực hư thế nào?" – một nữ HDV du hý tiếng Trung Quốc giận dữ đề đạt.
Từ khóa: tieng Trung Quoc
Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017
Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017
Đạo Sĩ Tu Luyện Hơn Ba Trăm Năm Ở Núi Sâu Rừng Già Kể Ra Bí Hiểm Về Công Năng Đặc Dị
Trên cõi tục này mang tồn tại các người tu đạo, đặc trưng trong các núi sâu rừng già, họ đã từng sống rất lâu, mang người đã sống mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm. Điều này đề cập ra sở hữu thể phổ biến người sẽ không tin nổi … Dưới đây là câu chuyện được kể lại của một người như vậy.
trước hết xin được kể rõ, bài viết này không hề là câu chuyện hư cấu. các gì được viết được nói, hoàn toàn đều là những trải nghiệm chân thật, cảm ngộ chân thật của bản thân tôi. những vị mang thể tin, cũng mang thể không tin, nhưng mong các vị hãy tu tích khẩu đức, đừng với tạo nghiệp chướng cho bản thân mình.
những người bình thường nhận ra "300 năm" trong tiêu đề, nhất định sẽ cho rằng tôi đang nói phách, nhưng tôi xin đề cập sở hữu những vị rằng, tuổi thật sự của tôi chính xác là 330 tuổi, cũng chính là nhắc rằng tôi sinh ra vào giữa những năm Khang Hy triều đại nhà Thanh. Kỳ thật, 330 tuổi cũng chẳng thể kể là rất già, các người hơn hai.000 tuổi tôi đều đã đích thân gặp qua, nghe nhắc còn với những người sống trên 5.000 tuổi ở cõi trần, chỉ là không có cơ hội gặp được mà thôi.
Tôi là người Thành Đô, tỉnh giấc Tứ Xuyên, giữa các năm Ung Chính, vì để giảm thiểu chiến loàn, Các bạn chúng tôi chạy nạn tới núi Đại Ba, miền bắc thức giấc Tứ Xuyên, nhưng ko may gặp phải lở đất, rút cục chỉ có một mình tôi may mắn thoát được, năm ngừng thi côngĐây tôi 30 tuổi. Về sau tôi bị lạc trục đường trong núi, tự mình đã đi lang thang trong suốt mười mấy ngày liền, ngay chính vào khi gần bị đói chết, 1 vị Đạo sĩ đã cứu sống tôi. Vị Đạo sĩ này chính là sư phụ của tôi sau này, lúc Đó ông đã ở trong núi Đại Ba tu luyện hơn 700 năm. trong khoảng chậm tiến độ, tôi liền đi theo ông bắt đầu tu luyện. Ở đây cần phải nói rõ, tôi và sư phụ tuy đều là Đạo sĩ, tu luyện Pháp môn Tam Thanh, nhưng chúng tôi ko phải là Đạo giáo, ko sở hữu một tí quan hệ gì có Đạo giáo cả.
Sư phụ của tôi là người của triều đại nhà Đường, tuy đã tu luyện hơn 700 năm rồi, nhưng ông nhìn còn trẻ hơn tôi khi chậm tiến độ phổ quát. Bởi ông đã tu luyện tới rút cuộc rồi, dù với nỗ lực thế nào cũng ko tu luyện lên trên được nữa, vậy nên đã thu tôi khiến đệ tử, truyền thừa Đạo chính thống trong môn tu luyện này của chúng tôi. Mọi người cố định sẽ không nghĩ được rằng, công pháp tu luyện trong môn này của chúng tôi, khôn cùng vô cùng thuần tuý, đặc biệt thích hợp cho các người chây lười, bởi vì công pháp của chúng tôi chính là ngủ.
Sau lúc sư phụ truyền công pháp tu luyện cho tôi xong, lần trước hết tôi đã ngủ hơn 1 tháng, sau lúc tỉnh giấc dậy thân thể mang những biến đổi rất to, phần nhiều đã đổi thay thành một người khác vậy, khỏe mạnh hơn trước đây hồ hết. Sau Đó, ông lại bảo tôi đọc "Đạo Đức Kinh", đọc xong kinh thơ lại đi ngủ. Cứ không dừng đọc kinh thư, nằm ngủ tương tự, một lần dài nhất, tôi đã ngủ 1 giấc hơn hai năm. Cứ lặp đi lặp lại không dừng như vậy, 1 mạch tu luyện tới hơn 60 năm, rút cuộc tôi đã đạt tới cảnh giới tiểu thặng (thiên mục đã mở, đại chu thiên toàn bộ đều đã được đả thông). khi này tôi đã tu luyện được rộng rãi công năng đặc dị, nếu tịch cốc (nhịn ăn nhịn uống mà không mệt mỏi), thuật ban vận, chuyển động trên không, tha tâm thông, thấu thị nhân thể, v.v….Cũng phải kể thêm, kể bắt đầu từ khởi đầu tu luyện, tướng giả mạo của tôi như giới hạn lại ở tuổi 30, mãi cho tới tận bữa nay cũng ko với bất cứ sự thay đổi gì.
Tu luyện tới cảnh giới tiểu thặng, sư phụ bảo tôi trở lại cõi người đi vân du. Sư phụ đề cập, nếu như tôi chìm đắm vào danh lợi thanh sắc, bị toàn cầu phồn hoa làm mờ mắt, thì ko cần trở về núi tu luyện nữa, tôi với thể tự mình chọn con đường sau này. giả dụ sau 3 năm, tôi vẫn không bị sa ngã, thì hãy trở về núi Đại Ba tu luyện, ông sẽ chỉ đạo tôi tiếp diễn tu luyện công pháp tiếp theo.
Vân du ở bên ngoài rất khổ, quy định cũng phổ thông. Thứ nhất, trong dương gian không được dùng bất đề cập công năng đặc dị nào, trước lúc xuống núi sư phụ đã khóa hết công năng của tôi, bao gồm cả tịch cốc, bởi trong thời gian vân du, tôi tự mình nghĩ cách thức khắc phục vấn đề ăn uống. Thứ hai, ko được đụng đến tiền bạc, chỉ mang thể thông qua phương thức xin ăn để sở hữu được thức ăn. Thứ ba, còn mang đông đảo giới luật, móc túi, thông gian, uống rượu, v.v….giống như những quy định trong Phật giáo. Sư phụ mang thể dùng thiên nhãn thông giám sát tôi mọi khi mọi nơi, ví như tôi phạm phải bất cứ quy định nào, thì sẽ ko còn có cơ hội đi theo sư phụ tu luyện nữa.
Sau lúc rời khỏi núi Đại Ba, tôi trước tiên đi đến Vị Nam vùng Thiểm Tây, sau chậm tiến độ lại đi Đồng Quan. Ở Đồng Quan, tôi rốt cục đã phải tự giải quyết vấn đề ăn uống. Bởi vì tướng mạo của tôi là 1 người đàn ông khỏe mạnh của tuổi 30, xin ăn cực kỳ cạnh tranh, thường hay bị mắng, chẳng sở hữu mấy người nào đồng ý bố thí cho tôi cả. Ở Đồng Quan tôi đã làm mướn cho một nhà địa chủ họ Lưu, chỉ cần mang chỗ ăn chỗ ngủ, không cần tiền công. Địa chủ rất lấy khiến cho vui mừng, cũng đồng ý với tôi. Tôi cũng không có tâm trạng muốn đi những nơi khác, ở nhà địa chủ họ Lưu, thanh bình trải qua 3 năm, rất may là ko sở hữu phạm giới nào cả, thời hạn 3 năm đã hết, tôi lại trở về núi Đại Ba, kế bên sư phụ.
những ngày tháng sau này chính là ko dừng tu luyện, cứ cách thức 35 năm 1 lần, đều sẽ phải xuống núi vân du mấy năm, mang các khi sư phụ sẽ cùng đi vân du có tôi, khi ngừng thi côngĐây tôi ko với phương pháp nào làm cho biếng nữa, không thể sống thư thái như ở nhà Lưu địa chủ nữa, mà mỗi ngày đểu cần phải ra ngoài xin ăn. Vân du phổ quát năm như vậy, hết thảy chua ngọt đắng cay, phong ba bão tố của cõi tục đều đã trải qua hết cả, nhưng ý chí tu luyện của tôi sớm muộn không hề bị lay dộng. Đối mang những thay đổi triều đại, thế sự biến hóa của trần thế, chúng tôi xưa nay đều không can thiệp, bao gồm cả những tai nạn và chiến tranh kia, chúng tôi trước sau ko phải quản. Vì những thứ này đều là mang định số, người nào loàn động, thì người ngừng thi côngĐây sẽ phải lãnh tai ương.
Tôi biết trong cõi tục sở hữu rất nhiều rất rộng rãi người sở hữu hứng thú có tu Đạo, nhưng họ không rõ được rằng tu Đạo cần phải chịu chứa phần đông chiếc khổ, phải trải qua bao lăm dày http://minhbao.net/ vò và ma nạn. Chỉ pha mấy ấm trà, hẹn vài người bạn, ngồi mà luận đạo, chậm triển khai ko phải là tu luyện, mà là ngơi nghỉ. Tu luyện thật sự, là phải trải qua rất nhiều chiếc khổ.
Sau lúc tu luyện hơn 200 năm, đề cập một bí quyết chuẩn xác là một năm trước lúc triều đại nhà Thanh sụp đổ, sư phụ của tôi khuất, từ Đó về sau trường phái tu luyện của chúng tôi chỉ còn lại 1 mình tôi. mục tiêu sau hết của tu Đạo chính là đắc Đạo thành Tiên, để mang được sự vĩnh hằng của sinh mệnh, nhưng pháp môn tu luyện này của chúng tôi cao nhất chỉ với thể tu tới "ngũ khí triều thiên", cách trường thọ bất lão vẫn còn 1 quãng rất xa. Sau khi sư phụ mệnh chung, thi thể ông không hề bị mục nát, tôi đem nó bảo tàng trong một ngôi miếu cũ ở Hán Trung, về sau nơi này bị chiến tranh phá hủy, nhục thân của sư phụ cũng bị hủy luôn trong ngừng thi côngĐây. Thực ra, đây cũng không có gì phải nhớ tiếc cả, chẳng qua chỉ là 1 lớp da làm thịt mà thôi.
Sau lúc sư phụ mất, tôi phải độc tu một mình. Đối có 1 người tu luyện trơ khấc mà nói, cái khổ to nhất, chính là cô quạnh quẽ và trơ tráo. mang những lúc ngồi thiền 1 năm, sau lúc xuất định được mấy ngày rồi lại nhập định tiếp, mười mấy năm ko thấy 1 bóng người, không nhắc một lời nào là chuyện rất bình thường. Vì để khắc phục đơn chiếc buồn tẻ, tôi thích đi vân du, bắt đầu từ năm 1960, tôi vừa đi vân du vừa tiếp diễn việc tu luyện của mình.
Đợi đến măn 1988, loại năm xảy ra vụ hỏa hoạn lớn ở núi Đại Hưng An, tôi cuối cùng đã tu luyện tới cảnh giới cao nhất trong môn của chúng tôi là "ngũ khí triều thiên". khi này, công năng đặc dị của tôi, đã đạt tới cao độ trước nay chưa từng mang, trên căn bản những công năng mà bạn từng nghe nói thì tôi đều mang hết cả, hơn nữa công lực lớn mạnh, hoàn toàn chẳng phải là thứ mà những người mang công năng đặc dị trên trần giới kia với thể so sánh được. Hơn nữa trong khoảng chậm triển khai về sau, các khi vân du, tôi với thể ko còn cần phải tuân thủ giới luật nữa, công năng đặc dị cũng sở hữu thể sự dụng tùy ý rồi, nhưng điều kiện trước tiên là không được phép can thiệp vào bất cứ sự tình nào của dương thế con người, dẫu cho là một việc nhỏ rất là vặt vãnh cũng ko được, nếu như ko sẽ gặp phải báo ứng, hoặc công năng bị mất đi.
Từ khóa: tu luyen
trước hết xin được kể rõ, bài viết này không hề là câu chuyện hư cấu. các gì được viết được nói, hoàn toàn đều là những trải nghiệm chân thật, cảm ngộ chân thật của bản thân tôi. những vị mang thể tin, cũng mang thể không tin, nhưng mong các vị hãy tu tích khẩu đức, đừng với tạo nghiệp chướng cho bản thân mình.
những người bình thường nhận ra "300 năm" trong tiêu đề, nhất định sẽ cho rằng tôi đang nói phách, nhưng tôi xin đề cập sở hữu những vị rằng, tuổi thật sự của tôi chính xác là 330 tuổi, cũng chính là nhắc rằng tôi sinh ra vào giữa những năm Khang Hy triều đại nhà Thanh. Kỳ thật, 330 tuổi cũng chẳng thể kể là rất già, các người hơn hai.000 tuổi tôi đều đã đích thân gặp qua, nghe nhắc còn với những người sống trên 5.000 tuổi ở cõi trần, chỉ là không có cơ hội gặp được mà thôi.
Tôi là người Thành Đô, tỉnh giấc Tứ Xuyên, giữa các năm Ung Chính, vì để giảm thiểu chiến loàn, Các bạn chúng tôi chạy nạn tới núi Đại Ba, miền bắc thức giấc Tứ Xuyên, nhưng ko may gặp phải lở đất, rút cục chỉ có một mình tôi may mắn thoát được, năm ngừng thi côngĐây tôi 30 tuổi. Về sau tôi bị lạc trục đường trong núi, tự mình đã đi lang thang trong suốt mười mấy ngày liền, ngay chính vào khi gần bị đói chết, 1 vị Đạo sĩ đã cứu sống tôi. Vị Đạo sĩ này chính là sư phụ của tôi sau này, lúc Đó ông đã ở trong núi Đại Ba tu luyện hơn 700 năm. trong khoảng chậm tiến độ, tôi liền đi theo ông bắt đầu tu luyện. Ở đây cần phải nói rõ, tôi và sư phụ tuy đều là Đạo sĩ, tu luyện Pháp môn Tam Thanh, nhưng chúng tôi ko phải là Đạo giáo, ko sở hữu một tí quan hệ gì có Đạo giáo cả.
Sư phụ của tôi là người của triều đại nhà Đường, tuy đã tu luyện hơn 700 năm rồi, nhưng ông nhìn còn trẻ hơn tôi khi chậm tiến độ phổ quát. Bởi ông đã tu luyện tới rút cuộc rồi, dù với nỗ lực thế nào cũng ko tu luyện lên trên được nữa, vậy nên đã thu tôi khiến đệ tử, truyền thừa Đạo chính thống trong môn tu luyện này của chúng tôi. Mọi người cố định sẽ không nghĩ được rằng, công pháp tu luyện trong môn này của chúng tôi, khôn cùng vô cùng thuần tuý, đặc biệt thích hợp cho các người chây lười, bởi vì công pháp của chúng tôi chính là ngủ.
Sau lúc sư phụ truyền công pháp tu luyện cho tôi xong, lần trước hết tôi đã ngủ hơn 1 tháng, sau lúc tỉnh giấc dậy thân thể mang những biến đổi rất to, phần nhiều đã đổi thay thành một người khác vậy, khỏe mạnh hơn trước đây hồ hết. Sau Đó, ông lại bảo tôi đọc "Đạo Đức Kinh", đọc xong kinh thơ lại đi ngủ. Cứ không dừng đọc kinh thư, nằm ngủ tương tự, một lần dài nhất, tôi đã ngủ 1 giấc hơn hai năm. Cứ lặp đi lặp lại không dừng như vậy, 1 mạch tu luyện tới hơn 60 năm, rút cuộc tôi đã đạt tới cảnh giới tiểu thặng (thiên mục đã mở, đại chu thiên toàn bộ đều đã được đả thông). khi này tôi đã tu luyện được rộng rãi công năng đặc dị, nếu tịch cốc (nhịn ăn nhịn uống mà không mệt mỏi), thuật ban vận, chuyển động trên không, tha tâm thông, thấu thị nhân thể, v.v….Cũng phải kể thêm, kể bắt đầu từ khởi đầu tu luyện, tướng giả mạo của tôi như giới hạn lại ở tuổi 30, mãi cho tới tận bữa nay cũng ko với bất cứ sự thay đổi gì.
Tu luyện tới cảnh giới tiểu thặng, sư phụ bảo tôi trở lại cõi người đi vân du. Sư phụ đề cập, nếu như tôi chìm đắm vào danh lợi thanh sắc, bị toàn cầu phồn hoa làm mờ mắt, thì ko cần trở về núi tu luyện nữa, tôi với thể tự mình chọn con đường sau này. giả dụ sau 3 năm, tôi vẫn không bị sa ngã, thì hãy trở về núi Đại Ba tu luyện, ông sẽ chỉ đạo tôi tiếp diễn tu luyện công pháp tiếp theo.
Vân du ở bên ngoài rất khổ, quy định cũng phổ thông. Thứ nhất, trong dương gian không được dùng bất đề cập công năng đặc dị nào, trước lúc xuống núi sư phụ đã khóa hết công năng của tôi, bao gồm cả tịch cốc, bởi trong thời gian vân du, tôi tự mình nghĩ cách thức khắc phục vấn đề ăn uống. Thứ hai, ko được đụng đến tiền bạc, chỉ mang thể thông qua phương thức xin ăn để sở hữu được thức ăn. Thứ ba, còn mang đông đảo giới luật, móc túi, thông gian, uống rượu, v.v….giống như những quy định trong Phật giáo. Sư phụ mang thể dùng thiên nhãn thông giám sát tôi mọi khi mọi nơi, ví như tôi phạm phải bất cứ quy định nào, thì sẽ ko còn có cơ hội đi theo sư phụ tu luyện nữa.
Sau lúc rời khỏi núi Đại Ba, tôi trước tiên đi đến Vị Nam vùng Thiểm Tây, sau chậm tiến độ lại đi Đồng Quan. Ở Đồng Quan, tôi rốt cục đã phải tự giải quyết vấn đề ăn uống. Bởi vì tướng mạo của tôi là 1 người đàn ông khỏe mạnh của tuổi 30, xin ăn cực kỳ cạnh tranh, thường hay bị mắng, chẳng sở hữu mấy người nào đồng ý bố thí cho tôi cả. Ở Đồng Quan tôi đã làm mướn cho một nhà địa chủ họ Lưu, chỉ cần mang chỗ ăn chỗ ngủ, không cần tiền công. Địa chủ rất lấy khiến cho vui mừng, cũng đồng ý với tôi. Tôi cũng không có tâm trạng muốn đi những nơi khác, ở nhà địa chủ họ Lưu, thanh bình trải qua 3 năm, rất may là ko sở hữu phạm giới nào cả, thời hạn 3 năm đã hết, tôi lại trở về núi Đại Ba, kế bên sư phụ.
những ngày tháng sau này chính là ko dừng tu luyện, cứ cách thức 35 năm 1 lần, đều sẽ phải xuống núi vân du mấy năm, mang các khi sư phụ sẽ cùng đi vân du có tôi, khi ngừng thi côngĐây tôi ko với phương pháp nào làm cho biếng nữa, không thể sống thư thái như ở nhà Lưu địa chủ nữa, mà mỗi ngày đểu cần phải ra ngoài xin ăn. Vân du phổ quát năm như vậy, hết thảy chua ngọt đắng cay, phong ba bão tố của cõi tục đều đã trải qua hết cả, nhưng ý chí tu luyện của tôi sớm muộn không hề bị lay dộng. Đối mang những thay đổi triều đại, thế sự biến hóa của trần thế, chúng tôi xưa nay đều không can thiệp, bao gồm cả những tai nạn và chiến tranh kia, chúng tôi trước sau ko phải quản. Vì những thứ này đều là mang định số, người nào loàn động, thì người ngừng thi côngĐây sẽ phải lãnh tai ương.
Tôi biết trong cõi tục sở hữu rất nhiều rất rộng rãi người sở hữu hứng thú có tu Đạo, nhưng họ không rõ được rằng tu Đạo cần phải chịu chứa phần đông chiếc khổ, phải trải qua bao lăm dày http://minhbao.net/ vò và ma nạn. Chỉ pha mấy ấm trà, hẹn vài người bạn, ngồi mà luận đạo, chậm triển khai ko phải là tu luyện, mà là ngơi nghỉ. Tu luyện thật sự, là phải trải qua rất nhiều chiếc khổ.
Sau lúc tu luyện hơn 200 năm, đề cập một bí quyết chuẩn xác là một năm trước lúc triều đại nhà Thanh sụp đổ, sư phụ của tôi khuất, từ Đó về sau trường phái tu luyện của chúng tôi chỉ còn lại 1 mình tôi. mục tiêu sau hết của tu Đạo chính là đắc Đạo thành Tiên, để mang được sự vĩnh hằng của sinh mệnh, nhưng pháp môn tu luyện này của chúng tôi cao nhất chỉ với thể tu tới "ngũ khí triều thiên", cách trường thọ bất lão vẫn còn 1 quãng rất xa. Sau khi sư phụ mệnh chung, thi thể ông không hề bị mục nát, tôi đem nó bảo tàng trong một ngôi miếu cũ ở Hán Trung, về sau nơi này bị chiến tranh phá hủy, nhục thân của sư phụ cũng bị hủy luôn trong ngừng thi côngĐây. Thực ra, đây cũng không có gì phải nhớ tiếc cả, chẳng qua chỉ là 1 lớp da làm thịt mà thôi.
Sau lúc sư phụ mất, tôi phải độc tu một mình. Đối có 1 người tu luyện trơ khấc mà nói, cái khổ to nhất, chính là cô quạnh quẽ và trơ tráo. mang những lúc ngồi thiền 1 năm, sau lúc xuất định được mấy ngày rồi lại nhập định tiếp, mười mấy năm ko thấy 1 bóng người, không nhắc một lời nào là chuyện rất bình thường. Vì để khắc phục đơn chiếc buồn tẻ, tôi thích đi vân du, bắt đầu từ năm 1960, tôi vừa đi vân du vừa tiếp diễn việc tu luyện của mình.
Đợi đến măn 1988, loại năm xảy ra vụ hỏa hoạn lớn ở núi Đại Hưng An, tôi cuối cùng đã tu luyện tới cảnh giới cao nhất trong môn của chúng tôi là "ngũ khí triều thiên". khi này, công năng đặc dị của tôi, đã đạt tới cao độ trước nay chưa từng mang, trên căn bản những công năng mà bạn từng nghe nói thì tôi đều mang hết cả, hơn nữa công lực lớn mạnh, hoàn toàn chẳng phải là thứ mà những người mang công năng đặc dị trên trần giới kia với thể so sánh được. Hơn nữa trong khoảng chậm triển khai về sau, các khi vân du, tôi với thể ko còn cần phải tuân thủ giới luật nữa, công năng đặc dị cũng sở hữu thể sự dụng tùy ý rồi, nhưng điều kiện trước tiên là không được phép can thiệp vào bất cứ sự tình nào của dương thế con người, dẫu cho là một việc nhỏ rất là vặt vãnh cũng ko được, nếu như ko sẽ gặp phải báo ứng, hoặc công năng bị mất đi.
Từ khóa: tu luyen
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)